"Căn cước tị nạn Cộng Sản"

Người Bolsa - Bình loạn cộng đồng

Thú thật trong đời tôi, cái gọi là "căn cước tị nạn Cộng Sản" thì cha mẹ sinh mẹ đẻ, chú nuôi dì cho bú cho đến khi lớn lên cầm súng đi vào quân đội cũng chẳng biết cái căn cước hình thù ra sao? Rồi một ngày cầm súng đi bắn "thằng anh em" cùng máu đỏ da vàng, trong khi thằng "da đỏ" (tiếng lóng quân đội gọi lính Mỹ,) thằng "căng-ga-ru" (Úc,) thằng Tây lai mới (Tân Tây Lan,) thằng "củ sâm" (Đại Hàn) từ đâu đến đất nước mình thì lại không bắn mà lại còn riu riú nghe lời nó mới chết.


Chẳng biết các quan lớn dậy bắn kiểu gì, có mỗi cái lỗ "ổ tam tam chế hình chữ A" (mỗi lỗ chỉ có 3 tên bộ đội) mà mất cả tháng trời lính nhảy dù, sư đoàn 9, sư đoàn 5 bị cầm chân tại Chơn Thành không vào được An Lộc. Nhưng chuyện chiến trường An Lộc chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà tuần qua trên diễn đàn bà con chuyền nhau gửi đi bài viết bảo chiến thắng An Lộc là một chiến thắng lớn nhất trong 80 năm quân sử Việt Nam. Thắng hay thua Người Bolsa tôi không dám khẳng định. Chỉ biết là ngày 30 tháng 4 năm 1975 bồng bế nhau bỏ nước ra đi, để rồi mỗi năm cứ đến ngày này năm xưa kéo nhau ra làm lễ "mừng" Quốc Hận bằng cách mặc quân phục chỉnh tề, diễu binh trên xe Jeep chạy lòng vòng ngoài đường Bolsa. Nhưng chuyện thoát chết ở An Lộc là chuyện quả thật có. Nhờ hồng phúc B-52 thả biết bao nhiêu tấn bom chung quanh An Lộc mà bộ chỉ huy chiến trường An Lộc thoát chết. Nhưng có người bảo chẳng qua là nhờ B-52 trải thảm giết cả hàng chục ngàn cán binh bộ đội "Sinh Bắc Tử Nam" nên hết người vào tiếp thu An Lộc, chứ chẳng có phép lạ gì cả. Quân phòng trú coi như hết súng đạn, tinh thần căng thẳng. Nếu không có mấy anh đại bàng B-52 thì An lộc mất từ lâu.

Sau đó, chẳng biết đánh đấm ra sao ngày 30 tháng Tư năm 1975 trở thành ngày bao hùng binh rút lui. Vì không muốn Sài Gòn biến thành biển máu và đạn pháo VC giết hại sinh linh hàng trăm ngàn thường dân vô tội nên chẳng thà mang tiếng nhục hơn là giết hại người dân vô ích; ông Tổng thống 7 ngày Dương Văn Minh kêu gọi buông súng đầu hàng. Không đầu hàng cũng không cứu vãn được đại cuộc. Là một danh tướng nhiều kinh nghiệm trận mạc, ông biết hàng cũng thua không hàng cũng thua, nhưng thay vì thua trong “danh dự” thì phải đổi bằng hàng trăm ngàn sinh linh đồng bào vô tội và biến thành phố mệnh danh "Hòn Ngọc Viễn Đông" thành bình điạ ông đã chọn cái thua trong sự nguyền ruả. Từ đấy, cái danh danh xưng "căn cước tị nạn Cộng Sản" ra đời. Định cư tại các nước khác không biết ra sao? Tại Mỹ thì chẳng thấy cái "căn cước tị nạn Cộng Sản" này to cỡ nào, màu gì, có ngày hiệu lực hay hết hạn hay không? Chỉ biết vào trại tạm cư, kể cả ông Nguyễn Cao Kỳ cũng được cấp cho 1 cái giấy hình chữ nhật màu trắng to gần bằng bàn tay bảo là căn cước tạm (mẫu I-94). Nhiều người khi đi bằng đường hàng không từ Tân Sơn Nhất hoặc đường đáp trực thăng xuống Đệ Thất Hạm Đội nên còn mang được căn cước VNCH, thẻ quân nhân, thẻ giải ngũ, thẻ miễn dịch ...v...v... còn đi bằng đường nhảy ra bến Bạch Đằng, đường đi chui bằng ô-đi-ghe (vượt biên) hay đường liều băng rừng ô-đi-chân (đi bộ) thì nhiều khi chẳng có giấy gì ngoài tờ giấy miệng "tôi sợ VC quá vứt hết đi rồi".

Ở Mỹ được 2 năm thì được phép lên các cơ quan di trú đổi I-94 (Sau này mới biết là thẻ parolee, tức là giấy tạm trú chưa phải là căn cước) thành thẻ xanh (green card) gọi là "thường trú nhân" (Permanent Residence). Có thẻ xanh dù chưa là quốc tịch Hoa Kỳ thì cũng tạm được coi là Mỹ con da vàng, trừ chuyện được phép đi bầu và ứng cử. Có thẻ xanh tình nguyện đi lính nhà nước Hoa Kỳ rất OK phương diện này. Nhiều bà thuộc loại me Mỹ thích đi nhuộm tóc mầu râu ngô để ra cái điều tao là Mỹ thật (Người Bolsa tôi không nói đến thế hệ sau này lớn lên tại Hoa Kỳ lấy Mỹ.) Mấy bà me Mỹ quen mùi bơ sữa bánh mì kẹp và thích hotdog dài dài (nhiều khi hotdog Mỹ cộng đồng Việt Nam còn dùng để đếm người tham dự. Thí dụ ngày 30/4, phát ra 500 cái hotdog "Mỹ" thì coi như có 500 người tham dự - chắc là quên vụ người ăn 2 cái và nhiều người lấy mang về, một cái ăn không đủ no). Giá mà tròng mắt đen móc ra được để thay tròng mắt xanh chắc thiên hạ cũng dám làm.

Ở thêm 3 năm tổng cộng được 5 năm thì có quyền chính thức nộp đơn thi quốc tịch Mỹ. Nói là thi nhưng thật ra cũng dễ, miễn sao khi người phỏng vấn hỏi "Oắt i io nem? (what is your name)" đừng trả lời Nem is Thủ Đức là được đậu. Nhiều anh đi thi bị rớt nhưng về nhà tuyên bố rất hách xì xằng, tôi đếch thèm gia nhập quốc tịch Mỹ, mai mốt về Việt Nam mình vẫn là Việt Nam và đuổi thằng VC lên nắm quyền chứ. Đùng một cái ông Jimmy Carter thay đổi luật trợ cấp xã hội theo quyết định cuả ông Ronald Reagan trước khi về và ưu tiên dành thắng lợi trợ cấp cho dân bản xứ và người có quốc tịch. Dân "căn cước tị nạn Cộng Sản" hưởng eo-phe (welfare - trợ cấp xã hội) sung sướng không chịu đi làm kiếm tiền ăn bám làm cho gánh nặng trợ cấp bắt dân đi làm đóng thuế phải gồng mình. Luật thay đổi nên các ông bà có thẻ xanh 2 năm bắt đầu tạm quên cái "căn cước tị nạn Cộng Sản" quýnh lên hè nhau ghi tên học Anh văn thi quốc tịch làm cho các văn phòng dịch vụ thi quốc tịch tha hồ hốt bạc.

Từ khi trở thành Mỹ con mắt đen tóc đen chính thức thì bà con biết tận dụng luật lệ khá chặt chẽ. Những luật lệ tự do, dân chủ được áp dụng rất là nguyên tắc và tuân thủ luật pháp. Nhưng bà con khôn lắm chỉ áp dụng cái gì lợi cho mình, cái nào không lợi thì chơi luật rừng. Thí dụ lập hội và ban đại diện. Nhiều hội trên dưới Chủ tịch kiêm phó và vợ vừa làm Tổng Thư Ký vừa làm Thủ Quỹ. Nhưng khi họp mở rộng ban đại diện không thích thằng nhà béo nào thì đuổi ra thẳng thừng dù cái người đứng ra đuổi đó là một tên luật sư bị treo bằng. Không cần biết luật lệ tự do báo chí hay Tu Chính Án số 1. Có bà Thanh La còn la lối, Tu Chính Án cuả Mỹ chứ cuả mình chó đâu mà theo? "Căn cứơc tị nạn Cộng Sản" lẻo mép và khôn như ranh. Vào quốc tịch Mỹ thì cứ vào ai cấm. Đằng này vào xong rồi lúc nào cũng nhận mình mang "căn cước tị nạn Cộng Sản" để được cái gì, đâu có thêm trợ cấp? Quốc tịch Mỹ rồi còn tị nạn gì nữa. Nước Ba Lan than phiền 5 năm nay mời Tổng thống Hoa Kỳ sang chơi, chẳng ông nào chịu đi. Trong khi Việt Nam thì có đến 3 tổng thống Hoa Kỳ đến thăm trong 10 năm chưa kể những nhân viên cao cấp cuả bộ Ngoại Giao và Quốc Phòng thật là bất công. Dân chúng Hoa Kỳ không phản đối chính phủ là chuyện đương nhiên, nhưng lạ lùng nhóm "căn cước tị nạn Cộng Sản" cũng câm tiếng luôn. Lý do cái gì mà dính đến đến BU thì CCCĐ không dám chọc. Sợ BU giận Bu cúp trợ cấp thì khốn khổ cuộc đời Cơ, Rô Chuồn Bích. Có ông còn thần kinh thương nhớ hạng heavyweight (nặng) vọng tưởng cái "căn cước tị nạn Cộng Sản" này sẽ giúp cho ông trở lại chính quyền bằng cách cong lưng chống gậy đi họp sau khi giải thể chế độ cộng sản tại Việt Nam. Hồi mới qua Mỹ làm thông dịch tại trại tị nạn, Người Bolsa tôi chưa thấy Mỹ hỏi ông/bà có "căn cước tị nạn Cộng Sản" không? Vậy mà bây giờ xuất hiện ở đâu ra cái thẻ quái quỉ này nhiều thế. Vậy mà khi xin oe-phe trợ cấp thì lại không đưa cái thẻ này "căn cước tị nạn Cộng Sản" để được mau cứu xét hồ sơ?

Cứ tạm cho là cái thẻ căn cước này có thật đi thì đáng lẽ sau khi có quốc tịch Hoa Kỳ, thì cái "căn cước tị nạn Cộng Sản" này phải bỏ đi chứ. Lúc xếp hàng xin eo-phe thì đem thẻ an sinh xã hội và bằng lái xe Hoa Kỳ (bằng lái xe cuả Mỹ là căn cước tuỳ thân.) Nhưng khi ra báo Việt Weekly và báo Người Việt biểu tình thì lại xưng là "căn cước tị nạn Cộng Sản" chẳng ra cái thống chế Patin gì cả. Họ dùng "căn cước tị nạn Cộng Sản" như lá buà hộ mạng giống như Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ. Họ mang "căn cước tị nạn Cộng Sản " đi hù doạ khắp nơi . Kể cả đi các cửa hàng khu phố Bolsa "xin tiền" yểm trợ mua cờ. Ai nói tống tiền là bỏ mother với họ.

Cho đến ngày hôm nay 8 tháng 8, năm 2012 Người Bolsa buộc phải viết bài này sau khi trên mạng điện tử phóng lên bài viết: "VC hèn nhát không bảo vệ được đất nước trước xâm lăng cuả Tàu Cộng" thấy mà tức cười. 30 tháng Tư năm 1975 ai chạy vắt giò lên cổ tìm một chỗ trên tàu, hay ghe, hay chỗ máy bay mà bây giờ lên án người khác hèn nhát?  Cái "căn cước tị nạn Cộng Sản" đâu rồi sao không mang ra đánh Tàu cộng? Đáng lẽ ra khi giơ tay tuyên thệ và nhận chứng chỉ quốc tịch Mỹ thì cái căn cước đó không còn được nhắc đến nữa. Vì bây giờ đã là Mỹ con rồi đâu còn là tị nạn nữa. Vậy mà đi đâu cũng đeo trước ngực với lá cờ Vàng. Có người ngoan cố cãi, tôi qua Mỹ chỉ là tạm dung nên tôi vẫn mang "căn cước tị nạn Cộng Sản" dù thực tế cái gọi là "căn cước tị nạn Cộng Sản" đó chỉ là giá trị tinh thần. Tôi mang căn cước tị nạn để thề mai mốt giải phóng Việt Nam, họ nói vậy đó. Cầm khẩu súng không bóp nổi cò thì giải phóng ai đây? Tại sao giải phóng, có bị ai đô hộ đâu mà giải phóng? Chính quý vị bỏ đất nước mà chạy chứ có đất nước nào xua đuổi đâu? Ngày nào cũng chờ chực, đút lót tại Nguyễn Du để mong đi Mỹ sớm. Tới Mỹ năm nào cũng gân cổ hùng hổ đao to buá lớn "hẹn sang năm về giải phóng đất nước," hẹn 37 năm gần về gặp ông bà ông vải vẫn còn hẹn. 90 triệu dân trong nước không than van, bình yên bương chải công việc thường nhật. Có ai đòi giải phóng đâu?

Còn có ông ngu đến độ hãnh diện tôi mang "căn cước tị nạn Cộng Sản" vì tôi yêu nước, tôi không thích cộng sản. Cũng được yêu nước, có sao đâu tự do tư tưởng mà; nhưng tại sao khi Trung cộng ngang nhiên gây hấn không về cứu nước mình đang yêu? Còn có ông lại ngu ngốc tuyên bố: "Muốn đánh Trung Cộng, phải diệt VC". Mà câu này phát ra từ miệng một ông tranh đấu thuộc gốc quân đội hàng cấp tá. Với một kiến thức và lập luận thấp lè tè cuả ông cấp tá này thì quốc gia bị thua ngày 30/4/1975 cũng không nên trách ai. 37 năm có ai cấm ông đánh VC đâu? Cách nhau nửa vòng trái đất, lâu lâu lòng nhớ thương dâng tràn ly nước đầy, ông lại vác cờ đi gõ cửa các cơ sở thương mại trên đường Bolsa từ khu chợ ABC kéo dài về khu phở Nguyễn Huệ xin tiền mua cờ. Mỗi lần biểu tình là mỗi lần mất cờ. Lá cờ to như thế mà mất dễ dàng cũng lạ thật? Ông Thiếu tá xin bao nhiêu cũng chẳng ai biết. Ông Nguyễn Tấn Lạc là Thủ Quỹ ban điên dại cộng đồng than phiền không ai báo cáo làm sao ông vào sổ. Hỏi ông này chỉ bà kia, rốt cục nhìn nhau cười hề hề cho đời tị nạn lên hương tê tái. Không tin bà con vào xem video hài tranh cử cộng đồng. Câu hỏi cuả ông Nguyễn Tấn Lạc về số tiền "xin ủng hộ" này ở đâu vẫn chưa trả lời. Thật ra cũng khó vì "Bắc thang lên hỏi ông trời, Tiền đi sòng bạc có đòi được không?" Mà bà Trần Thanh La lại là người thích đi "đóng tiền điện" cho sòng bài.

Nguồn: kbchn.net
Share this post
  • Share to Facebook
  • Share to Twitter
  • Share to Google+
  • Share to Stumble Upon
  • Share to Evernote
  • Share to Blogger
  • Share to Email
  • Share to Yahoo Messenger
  • More...

0 nhận xét

:) :-) :)) =)) :( :-( :(( :d :-d @-) :p :o :>) (o) [-( :-? (p) :-s (m) 8-) :-t :-b b-( :-# =p~ :-$ (b) (f) x-) (k) (h) (c) cheer

 
© 2011 Blog Tập Viết Báo: Kinh Tế, Văn Hoá, Quân Sự, TT Nguyễn Tấn Dũng
Released under Creative Commons 3.0 CC BY-NC 3.0
Posts RSSComments RSS
Back to top