Thật sự việc gì cũng có 2 mặt của nó, TVB xin đi vào mặt trái của vấn đề này và trích nguyên văn 1 bài viết ngắn của Blogger Nguyễn Thông, cũng có nhiều cái để nghĩ.
Trích:
Mình không bàn chuyện công bố những dạng tư liệu kiểu thế (mà là bản sao, chép lại chứ không phải bản gốc) có tác dụng gì, chỉ xin lưu ý một điều: đấu tranh với thằng Tàu, nhất là về mặt lập luận, cần phải cẩn thận, ngó trước trông sau, phải chặt chẽ, đừng cố nói lấy được, vạch được nó lại hở sườn mình, sau này nó bắt bẻ rất khó cãi. Cái đó người ta gọi là "gậy ông lại đập lưng ông". Thì xem này, cách lập luận trong phần sa-pô (chapeau) trong bài của báo Lao Động, ngay trang nhất: "Ngày nay tại Hải Nam (Trung Quốc), vẫn còn nhiều tảng đá lớn ghi rõ đó là “chân trời góc bể” của TQ, cuốn “Địa dư đồ khảo”, một tư liệu cổ của nước này cho biết. Cuốn sách được Giáo hội Phật giáo VN công bố ngày 28.8, xác nhận Quỳnh Châu (tức đảo Hải Nam) là biên giới cuối cùng của lục địa TQ". (hết trích).
Thế bọn Trung Quốc nó chịu câm mồm chăng. Hay là nó ngâm nga thơ Tố Hữu: "Ta đi tới không thể gì chia cắt/Từ Mục Nam Quan đến mũi Cà Mau", thơ Xuân Diệu "Tổ quốc tôi như một con tàu/Mũi thuyền ta đó. Mũi Cà Mau". Nó sẽ bảo: vậy đảo Phú Quốc, Thổ Chu... chúng mày vứt đi à, thôi cho thằng Khơ Me nhé. Thơ chúng mày làm ra, cho học trò chúng mày học bao năm nay, là sai à...?
Nhiều dẫn chứng nó có thể lôi ra quật mình lắm, nhỏ cũng có, nhớn cũng có (mình chả dại gì lạy ông tôi ở bụi này, khai ra đồng chí đang trốn trong đống rơm, nếu thằng Tàu ngu chưa biết), cho nên ăn nói phải cẩn thận, đừng phát ngôn lấy được, lợi bất cập hại. Mong các nhà tuyên truyền, báo chí truyền thông lưu ý. Đa tạ.
Tiêu đề lấy lại của Blog Nguyễn Thông, TVB không đặt lại ./.
0 nhận xét